Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Anh trai

Một con đường nhỏ, một lối vào cũng nhỏ, một hàng lưng dậu thẳng đều,và tuổi thơ dè dặt bên những khoảng trời rất nhỏ. Tôi đã khép mình để cố nhét hết những kỉ niệm đó vào trong những suy tưởng mông lung và xa xôi. Tháng 6 nắng quê tôi chói chang lắm, nắng phơi những vạt cỏ bạc phếch màu, nắng quắt quay trên những mỏm núi đá vôi trắng xóa, trên những đỉnh đèo mà anh tôi thường đi qua. Tôi chờ anh vác củi về, rồi chạy lẽo đẽo theo sau. Tôi nấp mình sau cái bóng to lớn, nghiêng nghiêng vì phải vác trên vai một khúc gỗ rất to, chờ anh gọi tên tôi(*) rồi nhoẻn cười, tôi cũng cười, anh xoa xoa hai bàn tay chai sần rồi chụp lấy cái đầu của tôi, kéo tôi vào trong khoảng sân im mát.
Anh là hiệp sĩ của riêng tôi trong những trận đòn của bố bởi những rắc rối mà tôi tự gây ra. Anh là hiệp sĩ của riêng tôi trước những cái tát của cuộc đời và những đớn đau mà tâm hồn tôi mang lại. Tôi vẫn khép mình để giữ cho riêng mình một người hùng như thế

(*) Anh vẫn thường gọi tôi là Hưng Lùn :D

Hà Nội, lòng xác xơ 190815

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét