Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

Viết cho Olympic Việt Nam và những thành phần bất mãn với cuộc đời

Hôm nay dạo qua một số báo lớn và mạng xã hội, thấy không ít comment ý kiến chỉ trích, chê bai nhằm vào huấn luyện viên Park Hang-seo và đội tuyển Olympic Việt Nam, sau trận trận bán kết với Olympic Hàn Quốc.
Bản thân mình nghĩ rằng, những comment như vậy hầu hết là của mấy hạng người sau:
Loại thứ nhất: ĐÉ* BIẾT L** gì về bóng đá.
Loại thứ hai: Cực đoan, thấy đỏ tưởng chin, ảo tưởng sức mạnh sinh ra kỳ vọng thái quá.
Loại thứ ba: Vô lại, vô ơn, ăn cháo đái bát.
Và loại thứ tư: Hội tủ đủ cả 3 “phẩm chất” trên.



Bốn loại người trên tuy ít nhưng lại làm cho hình ảnh của những cổ động viên chân chính bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi những kẻ đó thường rất nhanh tay, nhanh đến mức gõ bàn phím xong mà não bọn chúng vẫn không biết chúng đang làm gì.
Vậy nên hôm nay mình xin có ý kiến phân tích để những cổ động viên chân chính vững tin mà đi bão:
Thứ nhất: Để vào được đến tận bán kết môn bóng đá nam Á Vận Hội đó thực sự là một thành tích VÔ TIỀN KHOÁNG HẬU. Tại sao lại nói là vô tiền khoáng hậu? “VÔ TIỀN” là bởi vì như chúng ta đều thấy, bóng đá Việt Nam trước đây có bao giờ thoát khỏi SEA GAMES vốn được ví như là cái ao làng đâu, “KHOÁNG HẬU” là bởi vì sau này không biết có được một đội tuyển Olympic chất lượng như thế này nữa hay không, khi mà thế hệ vàng này của Việt Nam sẽ qua thời đỉnh cao? Ai dám chắc?
Thứ hai: Nên nhớ, đây là Á Vận Hội, là các đội Olympic các quốc gia đá với nhau chứ không phải là U23, Á Vận Hội nó ở một quy mô, tầm cỡ và sự khó khăn khốc liệt hơn rất nhiều so với giải vô địch U23 Châu Á, bởi trong đội hình các đội Olympic đều có thêm 3 cầu thủ trên 23 tuổi (là các cầu thủ ở đẳng cấp cao nhất của một quốc gia).
Vậy mà nhìn xem, Olympic Việt nam đã làm được những gì?
Thứ 3: Đối thủ của chúng ta ở bán kết là Olypic Hàn Quốc, nền bóng đá phát triển nhất châu lục, họ có Đội tuyển quốc gia, đội Olympic, các đội trẻ đều tiệm cận với trình độ của bóng đá châu Âu. Đội tuyển quốc gia của họ tham dự world cup như một điều hiển nhiên từ năm này qua năm khác, 2002 chấn động thế giới, 2018 loại tuyển Đức bằng 2 bàn không gỡ. Quá khứ họ có Ahn Jung-Hwan, Park Ji-sung, hiện tại họ có Son Heung-min và nhiều cầu thủ đang chơi bóng ở Châu Âu đều là những cái tên nói lên tất cả.
Về chuyên môn họ ở trên chúng ta ở một đẳng cấp quá xa nên việc chỉ để thủng lưới 3 bàn và ghi được 1 bàn cũng đã là một thành tích đáng khích lệ của chúng ta rồi. Ai mà biết xem bóng đá thì chỉ cần nhìn cách đá của Olympic Hàn Quốc là biết họ đẳng cấp như thế nào. Tất cả những pha phối hợp đều diễn ra ở một tốc độ mà Olympic Việt Nam không thể theo kịp, và cho dù biết đấy cũng không thể theo được, tất cả những pha phối hợp đó đều có độ chính xác gần như hoàn hảo, nhờ kỹ thuật, thể lực và tốc độ của mỗi cá nhân trong đội hình. Ai chơi bóng đá đều biết rằng, việc xử lý bóng trong các pha phối hợp tốc độ nó khó khăn như thế nào. Con người rõ ràng họ hơn ở đẳng cấp rất xa, thì chiến thuật gần như chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, bởi chiến thuật sinh ra là để khỏa lấp những hạn chế về con người mà thôi.
Vậy nên hãy quên trận đấu ngày hôm qua đi, ngừng chỉ trích, ngừng thất vọng, ngừng bực tức, ngừng cay cú, thay vào đó hãy tự hào, lạc quan và hướng tới trận tranh huy chương đồng, đó mới là mục tiêu tối thượng của Olympic Việt Nam, là cơ hội không thể tốt hơn vào lúc này. Hãy thử nghĩ mà xem, huy chương đồng ASIAD môn bóng đá nam, đó đã là niềm mơ ước của bao nhiêu thế hệ cầu thủ Việt Nam nói riêng và cả Châu Á nói chung rồi. Và nếu không được, hãy vẫn đổ ra đường, đi bão, và dành những tình cảm tuyệt vời nhất để tri ân và ủng hộ toàn bộ đội tuyền, bởi họ đã làm được điều mà chưa bao giờ bóng đá Việt Nam làm được, và hơn hết đã mang lại cho chúng ta những cảm xúc tuyệt vời mà chúng ta chưa bao giờ có…
#Respect #U23 #Olympic #Asiad

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét